Chúng ta chỉ là bạn

"Vốn đã chẳng dễ dãi để tồn tại, vẫn chẳng đơn giản để có một cuộc đời niềm hạnh phúc vô lo vô nghĩ, vậy thì thay bởi vì ước mong mỏi những điều hỏng vô, hãy trân trọng từng giây lát vui vẻ vào cuộc đời."



Chương 1. Anh Việt Phong đẹp trai thừa đi.

Bạn đang xem: Chúng ta chỉ là bạn

Hội đồng dân cư có cách gọi khác là ủy ban quần chúng tự trị của khu người dân Thành Lan – một nhóm chức dân sự phi chính phủ.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Nhân Nhân đến đây, cô tất cả một đôi mắt rạng nhãi nhép như được thần phương diện trời nhờ cất hộ nụ hôn ban tặng, lúc này đây hai con mắt ấy đã tò mò nhận xét từng member trong ủy ban.

Đang thời gian cô xoay đầu nhìn xuống phía sau xem xét người mới tiến vào thì bà bầu ngồi sát bên đã kể nhở: “Con ngồi yên, hội nghị ban đầu rồi.”

Bên trên, fan dẫn lịch trình đã tiến bước sân khấu, ấy là một cô nàng trẻ mang gương mặt vô thuộc nghiêm túc, cô ấy nói hết sức tròn vành rõ chữ: “Xin được phép giữ hộ lời chào buổi chiều đến tất cả mọi bạn trong khu dân cư Thành Lan của bọn chúng ta.”

Ánh mắt bạo dạn Nhân Nhân chăm chú đến một thiếu nữ không to hơn mình là mấy sẽ đứng sát bên người dẫn chương trình.

Người phụ nữ ấy chắc hẳn rằng chỉ chừng mười bảy; mười tám tuổi, mái tóc giảm ngắn bù xù bởi không được chăm lo tử tế, cậu ấy mặc một cái áo ngắn tay màu sắc xám, phần đầu gối ở quần jean hằn không hề ít vệt máu ck lên nhau, cô nàng cúi gằm đầu xuống đất đề xuất không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt nhưng lại mang lại một cảm giác rằng cậu ấy không thể hòa phù hợp với không khí ở vị trí đây.

Người dẫn công tác vẫn sẽ nói thường xuyên trên khán đài: “Căn cứ theo số phiếu bầu của người dân, có đến 105.200 phiếu đồng ý trục xuất, bây chừ tôi xin tuyên bố, người dân Lý nhân tiện Ngư đã không còn tương xứng để được nghỉ ngơi lại khu Thành Lan của bọn chúng ta.”

Mạnh Nhân Nhân trợn tròn nhị mắt, khu vực Hạ Thành… Đó là khu cư dân dành cho những người bị sa thải thông qua vấn đề bỏ phiếu của người dân, từ trước đến lúc này Mạnh Nhân Nhân chưa từng tham gia bỏ thăm nhưng cô đã được học qua sách vở nên biết rằng, cư dân sống trong khu vực Hạ Thành đều là những người phạm cần tội tày đình, ví dụ như giết fan phóng hỏa trộm cắp gia sản nhưng nhờ lý do nào đó mà thoát ngoài sự trừng phát của pháp luật. Trong tình huống như vậy thì nhân dân đang tự vùng dậy dùng quyền lợi của chính bản thân mình để giải quyết, bảo vệ sự không nguy hiểm cho xã hội. Nói cầm lại, chính những người dân dân khu vực đây đã phụ thuộc vào dư luận để đảm bảo công lý, trục xuất phạm nhân đến khu Hạ Thành.

Cô bé xíu kia đã gây ra chuyện gì?

Mạnh Nhân Nhân thủ thỉ hỏi mẹ mình ngồi phía bên trái: “Mẹ, cô bé bỏng này tội ác gì cơ mà bị trừng phát nghiêm trọng cố kỉnh ạ?”

Mẹ chú ý lên sảnh khấu, ngươi cau lại, nhìn về phía khỏe khoắn Nhân Nhân với góc nhìn trĩu nặng trĩu âu lo: “Cô bé đó thích con trai.”

Mạnh Nhân Nhân chớp chớp mắt, ngoài ra không gọi rõ chân thành và ý nghĩa câu nói của mẹ…

Một bạn con gái… ham mê một người con trai?

Làm sao lại biết được?

Trong cam kết ức của khỏe khoắn Nhân Nhân, trước đây cô đã từng được nghe kể không ít lần, gồm một vài cô bé sẽ thích con trai nhưng ẩn sâu trong đó đó là sự biến chuyển thái, đại đa số các cô gái đều mắc triệu chứng này. Mạnh Nhân Nhân chưa nhận thấy biến thái lúc nào nhưng trong tiềm thức của cô ý đã chắc chắn rằng thiếu nữ đứng trên sảnh khấu kia không phải là tín đồ như vậy.

Cô gái đứng trên tê không khác cô là bao, sau khi nghe được tuyên bố đó, cô ấy ngước đầu lên giúp cho Mạnh Nhân Nhân nhận thấy khuôn mặt cô ấy rõ hơn. Đó là một thiếu nữ vô thuộc xinh đẹp, đôi mắt đuôi phượng dáo dác chú ý mọi tín đồ ngồi dưới như vẫn tìm kiếm lắp thêm gì, bình thường quy lại, cô ấy không còn mang dáng vẻ của một tên biến đổi thái.

Trong hội trường đùng một phát có bạn thốt lên một câu: “Đã là phụ nữ thích ai không phù hợp lại đi thích bầy ông làm bạn ta phát ớn.”

Cô bé bỏng dừng lại, khuôn phương diện trẻ măng vô cảm, chỉ hung hăng nhắm tới một phương duy nhất, tương tự như con thú nhỏ dại đang bị đe dọa phải gồng bản thân lên tranh đấu.

Mạnh Nhân Nhân trợn tròn nhị mắt, cô cứ luôn cảm thấy có nào đấy không ổn, cô rất mong muốn gọi thương hiệu nó ra nhưng mà lại lưỡng lự phải mở lời như thế nào.

Cô vẫn chưa hiểu rõ, một mặt cô mong muốn hỏi tại sao đã là phụ nữ thì đi thích nam nhi để làm cho gì, mặt khác cô cũng muốn hỏi, nguyên nhân khi cô nhỏ xíu ấy thích con trai thì lại bị mọi bạn bắt giữ rồi bình phẩm như vậy? cụ thể luật pháp không thể có điều điều khoản yêu tín đồ khác phái sẽ đổi thay tội phạm, thậm chí là còn viết rõ rằng bài toán có yêu fan khác phái hay là không là bởi gen quyết định, mà lại bây giờ… Mọi tín đồ đều cho rằng việc yêu thương đương với những người khác giới tránh việc tồn trên trên trần thế này. Gần như đây đang là khuôn mẫu mã được khắc sâu trong tâm địa trí người dân nơi đây.

Sau khi thoát khỏi hội trường, hai bà bầu của khỏe mạnh Nhân Nhân đã bên nhau đến siêu thị mua thức ăn.

Mạnh Nhân Nhân đi về một mình, trên tuyến đường đi, quanh luẩn quẩn trong cô chỉ toàn trơn hình thiếu nữ “thích bé trai” đó.

Cô vừa đi vừa nghĩ, tại sao cô gái ấy lại thích nam nhi chứ?

Đúng dịp này, phía trước xuất hiện thêm một dáng người thân quen.

Anh cao khoảng một mét chín, khuôn mặt đẹp mắt trai, fan cao ngất ngưởng, anh đứng ở đoạn ấy như một thân cây bạch dương lừng lững được hiện ra từ bùn khu đất trong thành phố cho thấy một phong thái điềm tĩnh và sáng sủa trong từng hành vi của anh.

Người đàn ông ấy tên là Việt Phong, anh to hơn Mạnh Nhân Nhân một tuổi, hai người là hàng xóm của nhau, từ nhỏ nhắn đến giờ thời điểm nào bạo dạn Nhân Nhân cũng thích kết dính anh.

Mạnh Nhân Nhân thấy được Việt Phong, mọi tâm tư tình cảm phiền muộn bất chợt bay biến, cô chạy nhanh đến bên anh như một chú chim nhỏ đang vơi nhàng cất cánh lượn tiếp đến cô dancing cẫng lên sống lưng anh, ôm chặt cổ anh: “Anh Việt Phong! hôm nay anh đi xem mắt nạm nào?”

Việt Phong trầm tĩnh hất người trên lưng mình xuống, nói: “Chưa ra làm sao cả. Tính giải pháp không hợp.”

Mạnh Nhân Nhân luân phiên vòng vòng xung quanh Việt Phong, bước chân nhịp nhàng như cánh bướm phấp phới bên anh: “Em còn tưởng lần này đã thành đấy, em nghe ba anh bảo người nam nhi lần này dễ thương và đáng yêu lắm mà, không ít người dân thích anh ấy lắm đấy, sao anh chẳng đả đụng gì thế?”

Việt Phong nhìn cô, để ý nhìn ánh mắt vô tứ của người con gái rồi vội dời đi nhìn quang cảnh bên đường, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nhiều người đàn ông thích cậu ấy thì ko nghĩa là anh cũng cần thích cậu ấy.”

“Anh Việt Phong à, anh thích mẫu nam nhi nào thế? chắc chắn rằng phải ưu tú lắm nhỉ.” mạnh Nhân Nhân quan trọng tưởng tượng được người nam nhi làm anh Việt Phong của bản thân rung động sẽ phải đáng yêu và dễ thương nhiều tới cả nào.

Bước chân Việt Phong giới hạn lại, không vấn đáp thẳng vấn đề, giọng anh với chút gì đó mập mờ: “Tình yêu chưa phải cuộc đánh giá ra ba học sinh xuất sắc nhất, anh cũng không yêu cầu một fan quá giỏi để triển khai gì.”

Mạnh Nhân Nhân liếc Việt Phong: “Đối tượng xem mắt đáng yêu như cầm mà anh lại không cho những người ta pass chỉ vì người ta thích ăn uống rau mùi, thêm nữa, tiếng nhiều không giỏi cũng thành nguyên nhân để anh đánh trượt fan ta à?”

Ánh đôi mắt Việt Phong nhìn về vỉa hè phía trước, đèn đường vẽ lên một tia sáng êm ả dịu dàng thu hút bướm xinh đến cất cánh múa.

Xem thêm: Cách Nấu Hủ Tiếu Sa Đéc Nấu Như Thế Nào, Cách Làm Hủ Tiếu Khô Sa Đéc Với Nước Sốt Hảo Hạng

“Một fan mình vẫn dành cả đời để tại bên họ, tất yếu phải kén chọn một chút.”

Tựa như đây chỉ là lời anh vô tình nói ra.

Gió đầu hè lúc nào cũng nóng, tiếng đến tiếng nói trầm ổn của người con trai ôn hòa cũng có theo tương đối nóng.

Hồi còn bé xíu cả hai bà mẹ của to gan Nhân Nhân đều bận rộn với sự nghiệp của mình nên bạo gan Nhân Nhân bị “vứt” sang nhà hàng xóm. Từ nhỏ đến giờ Việt Phong luôn luôn giữ một vóc dáng thon dài lớn, tuy nhiên đa số đàn ông sẽ không thích đùa với phụ nữ nhưng Việt Phong là ngôi trường hợp sệt biệt, anh luôn luôn ở bên cô đến tận bây giờ. Trước đây mẹ bạo gan còn nói là trường hợp Nhân Nhân là đàn ông thì bà bầu sẽ để Nhân Nhân là người yêu Việt Phong tức thì lập tức.

Mạnh Nhân Nhân nhớ mang đến mấy từ bây giờ Việt Phong cứ nghĩ về ra ti tỉ tại sao để phủ nhận bạn trai mà bắt buộc nhịn cười: “Đấy là anh vẫn chọn người cơ à? Đến cả màn chơi của tín đồ ta trong game cũng thành vì sao để anh lắc đầu nữa, nếu em là con trai thì tốt rồi, như vậy thì anh sẽ không còn dám bắt lỗi em đâu.”

Việt Phong nghe cô nói vậy thì ánh nhìn thâm thúy hẳn lên, làm vẻ vô tình hỏi thăm: “Em thì sao? Nửa năm nữa em cũng tròn mười tám, cho lúc kia thì yêu đương hẹn hò được rồi đấy, em ưng ý kiểu con gái như thế nào?”

Vừa rồi bạo gan Nhân Nhân còn vui mắt tám chuyện cùng với anh, hiện giờ mặt cô đã đỏ bừng cả lên, ngơi nghỉ cái tuổi của cô hiện giờ là lớp thanh niên vô thuộc trông mong hi vọng vào tình yêu, cô cúi đầu đính thêm bắp nói: “Em chưa nghĩ đến.”

“Em hoàn toàn có thể dẹp luôn cân nhắc đó được rồi đấy.” Việt Phong mỉm cười quan sát cô nhưng ánh nhìn anh không hề mang ý cười: “Cái người được mang lại hai mẫu kẹo mút nhưng đã giơ tay thề trong tương lai sẽ đổi mới cô dâu của anh là ai thế?”

“Anh Việt Phong, anh có thể dừng vấn đề nhắc lại vượt khứ tăm tối của em được không?” táo tợn Nhân Nhân giảng đạo lý: “Lúc đó em cũng mới chỉ năm, sáu tuổi, một lòng khát vọng được cố gắng lấy hai dòng kẹo mút. Không dừng lại ở đó hồi bé xíu em cũng đều có nói em ao ước cưới anh tuyệt nhất đâu?”

Mạnh Nhân Nhân mới nói tới đây đột nhớ ra chuyện vừa rồi, cô nói chuyện vào tai Việt Phong như thể đang chia sẻ cho anh biết một kín động trời như thế nào đó, cô xì xào xì xầm: “Anh Việt Phương, từ bây giờ em gia nhập đại hội cư dân có một cô gái bị xua khỏi khu công ty mình vì bạn ấy thích nam nhi đấy.”

Bước chân Việt Phong ngừng lại, kế tiếp “Ừ” một tiếng, thường xuyên đi về phía trước, đèn đường tự dưng trở nên mờ nhạt ảm đạm, cả tp để cần sử dụng cái các loại đèn trắng mắt chói khủng tởm này. Hồi trước Việt Phong chưa từng để ý nhưng hiện thời anh lại phát hiện tại ra ánh nắng đó khiến lòng tín đồ mỏi mệt nhọc vô cùng.

Khi bạo gan Nhân Nhân suy nghĩ về chuyện này, niềm phấn kích khi gặp gỡ được bạn trên tuyến đường bỗng chảy đi vô cùng nhiều, cô thở dài, nói: “Em vẫn thiếu hiểu biết được, vì sao bạn ấy lại không đi yêu thích mấy thiếu nữ dịu dàng nhẹ nhàng mà lại cứ bắt buộc đâm đầu đi thích nam nhi gia trưởng cứng nhắc để làm gì, giới tính hai fan đã khác rồi, vậy thì lúc ở với mọi người trong nhà sẽ rỉ tai kiểu gì mới được?”

Giọng nói của mạnh mẽ Nhân Nhân cũng tương tự y như cô vậy, mượt mà vô cùng, giọng điệu còn có theo chút hiếu kỳ, ngay cả khi mọi tín đồ cảm thấy một chuyện gì đấy rất bi tráng nôn nhưng chỉ cần nghe cô đề cập thì cũng phải cảm thấy hứng thú tò mò và hiếu kỳ chứ không hề khó chịu chút nào.

Việt Phong không nói gì, anh ngẩng đầu, ngơi nghỉ nơi xa xôi ấy là màn tối mịt mù đậy xuống đầu bầy họ, nằm yên bình trên cao nhìn xuống đèn con đường trong thành phố.

“Thật ra thì em ko rõ bởi sao cậu ấy lại bị xua chỉ bởi thích con trai…Chỉ là cậu ấy thích con trai thôi, cũng không thể mong muốn bạn dạng thân sẽ đề xuất chịu tổn thương. Mặc dù vậy giới chúng ta đang sống vô cùng tốt, nhưng… Nhưng…”

Đột nhiên Việt Phong chứa lời: “Anh cũng không hiểu, lý do lại có những kẻ thích fan khác giới với mình?”

Khi nãy mạnh khỏe Nhân Nhân còn không nghĩ là ra, bây giờ thấy người bạn nhỏ cũng tham gia đội ngủ của bản thân thì cân nhắc một lúc rồi vấn đáp một biện pháp khẳng định: “Có lẽ vì chưng cậu ấy khôn xiết thích rất thích người con trai ấy, chẳng phải phân tích khoa học tập đã chứng minh đó là do gen di truyền rồi sao, hoàn toàn có thể cậu ấy cũng tương tự tất cả mọi bạn vậy, đều cực kì thích một người.”

Thế giới quan liêu của to gan lớn mật Nhân Nhân như bị ảnh hưởng nghiêm trọng, từ nhỏ nhắn đến tiếng cô chỉ biết phụ nữ sẽ sống bên nhỏ gái, đàn ông sẽ sinh hoạt bên con trai, phụ nữ thì tất cả hai fan mẹ, đàn ông thì có hai tín đồ bố, thế hiện thời con gái ở tầm thường một khu vực với đàn ông thì sẽ như vậy nào? Những cặp đôi ấy hoàn toàn có thể có bé được sao? Vậy đứa trẻ sinh ra là giới tính gì, không nam không nàng à?

Không biết tất cả phải vì thủ thỉ với Việt Phong về chủ đề này hay là không mà tối đó đi ngủ, to gan Nhân mơ thấy một người con gái có vóc dáng dài dong dỏng tuy thế không rõ mặt đang cõng cô chạy vụt đi, cô ôm chặt cổ đối phương, hoàn toàn có thể ngửi thấy mùi hương chanh thủng thẳng nhạt tản ra từ cơ thể người ấy, ẩn dưới còn có tương đối nhiều người tay vậy đuốc đuổi theo đàn họ.

Trái tim của thiếu phụ Mạnh Nhân Nhân lại gây họa rồi, lúc tỉnh giấc thì phương diện đỏ tía tai, tim đập thình thịch như nhịp chạy trong giấc mơ ấy, cô không rõ người con gái trong mơ có vẻ đẹp như vậy nào, chỉ nhớ được xúc cảm tim mình loàn nhịp, mặt đỏ ửng lên thôi, mặt khác –

Trời ơi trời, sao giấc mơ gặp bạn nữ lại dại dột nghếch như này? bản thân là nhỏ gái, bạn ta cũng là bé gái, hai fan ở cùng mọi người trong nhà là điều chắc chắn bất di bất dịch, làm sao có thể bị đuổi được cơ chứ!

Mạnh Nhân Nhân chỉ cần nhớ tới thiếu nữ trong mơ là trái tim thanh nữ đã quan trọng kiềm chế được, cứ luôn nhớ về cái cảm giác tim đập thình thịch lúc được người ta cõng ấy.

Mạnh Nhân Nhân cảm thấy thủ thỉ này cùng với mẹ sẽ tương đối ngại ngùng bối rối nên đã ngay mau lẹ phóng vọt sang nhà hàng xóm kể mang lại Việt Phong nghe về giấc mơ của mình.

Việt Phong đang làm bài tập cơ mà giờ lại buộc phải nghe trung tâm sự tuổi trăng tròn của cô, liếc cô một cái, thấy gò má cô ửng đỏ, ánh nhìn chỉ tìm hiểu tình yêu chứ chẳng thân yêu chuyện nào khác.

Việt Phong cúi đầu bịt đi đều xúc cảm hiện tại trong ánh mắt, giọng anh dịu dàng êm ả nhưng lại đang tiếp tục nhạo báng cô: “Em mong tìm bạn gái hay em sẽ thích bạn gái nào đó ở ngôi trường rồi?”

Mặt bạo gan Nhân Nhân càng đỏ hơn, góc nhìn ngập nước xứng đáng yêu, cúi đầu che nhận: “Không bao gồm không có. Em ko yêu mau chóng đâu, không dừng lại ở đó ở ngôi trường tụi mình, anh cũng biết kia thôi, lớp em làm những gì có bạn nữ nào vừa lòng gu em đâu.”

Việt Phong hoàn thành bút, dáng người cao lớn đứng trước bàn học, mồm anh cứng lag lại tuy nhiên vẫn nhoẻn miệng cười: “Thế em thích con gái như cầm cố nào?”

“Cô ấy đề xuất cao thật cao vào, em chỉ cao có 1m62, thừa lùn.” bạo phổi Nhân Nhân chu môi, cố cốc sữa bên trên bàn uống ừng ực hai hớp rồi mở lời một phương pháp quyết đoán: “Em phải cao hơn nữa!”

“Anh cao hơn 1m80 còn không thấy em lùn thì những cô ấy gồm tư bí quyết gì nhằm chê em lùn trong khi cũng chỉ cao dao động mét bảy mươi?”

“Khác nhau trọn vẹn nha, anh là bé trai, bọn em là bé gái, chắc chắn là anh sẽ không kiếm một người nam nhi chỉ cao hơn nữa mét sáu làm người yêu anh đâu, em nhớ gồm lần anh còn lấy tại sao là fan ta lùn quá nhằm buông lời phủ nhận đấy.” kể tới chuyện chiều cao, mạnh dạn Nhân Nhân vẫn cảm giác đau khổ.

Việt Phong mang đến cô một cái nhìn khôn cùng sâu sắc, tiếp nối anh quay đầu nhìn bài bác tập của mình, có tác dụng như vô tình tráng lệ nói: “Lấy cớ hết thôi, không liên quan đến việc người nam nhi đó cao hay thấp.”

“Thật sự thích hợp một bạn thì em sẽ không quan tâm đến chiều cao của fan ấy đâu.”

Tựa như Việt Phong không thể muốn liên tục chủ đề này bắt buộc đứng dậy, gửi tay vuốt mái tóc mềm mượt của bạo dạn Nhân Nhân, đè cô xuống bàn học: “Được rồi, chổ chính giữa tình thanh nữ của em cũng nói xong rồi đấy, cấp tốc làm bài xích tập đi.”

Mạnh Nhân thánh thiện từ ráng bút ban đầu làm bài xích tập.

Ve sầu râm ran không tính cửa sổ, vừa khó khăn nghe vừa đinh tai nhức óc mà lại nó vẫn khôn cùng tự tin khoe khoang khả năng ca hát của mình, cơ mà may nắm tiếng kêu ấy cũng không kéo dài được bao lâu.

Hai ngày trước, nhân viên công tác làng mạc hội đang đi đến từng nhà xin bỏ phiếu. Không ít người dân trong khu vực Thành Lan không chịu được nổi tiếng ồn đề xuất muốn tìm về công ty kiểm soát và điều hành dịch hại nhằm xóa sạch mát tiếng ồn cơ mà tất nhiên rất cần phải được thông qua sự chấp nhận của cư dân toàn quần thể phố, tất nhiên chỉ có những người dân trên mười tám tuổi mới tất cả quyền vứt phiếu.

Nhiều người đã ký thỏa thuận hợp tác đồng ý, ba Việt Phong đồng ý, chị em Mạnh Nhân Nhân cũng cam kết tên chấp thuận.

Việt Phong đã cứng cáp nhưng cha lại không hỏi ý kiến của anh mà cam kết tên đồng ý hộ anh luôn.

Lúc này, góc nhìn Việt Phong sẽ nhìn con ve sầu đứng thẳng fan trình diễn liveshow trên cây cỏ thông, nó cứ đậu mãi ở địa điểm ấy, đựng cao giờ hát đầy nộ lực mà chẳng hề hay biết về số phận của mình.