Doraemon: Cố Lên Jaian

*

*

*
Báo Cáo Truyện
- Đừng bao giờ nhắc đến cái tên Doraemon! – Nobita đẩy nhẹ Shizuka ra rồi bỏ về lớp trước.

Bạn đang xem: Doraemon: cố lên jaian

- NOBITA!!! – Jaian hét lên – ĐỨNG LẠI NGAY đến TỚ! CHƯA dứt ĐÂU!!!

- Nobita!!! – Shizuka chạy theo Nobita, cô bé nắm lấy tay cậu rồi lôi Nobita xuống phòng y tế - Mau xuống phòng y tế với mình!

...

- Nobita, đau lắm không?

- Không sao đâu!

Cô y tá hôm nay không đi làm nên Shizuka tự tay xử lý vết thương trên mặt Nobita. Bình thường, chỉ trầy domain authority một chút là Nobita đã khóc um sùm lên rồi. Vậy mà hôm nay, bị ăn một cú đấm cực mạnh của Jaian mà không kêu ca một tiếng nào. Jaian bây giờ đang tham gia câu lạc bộ Boxing nên lực đánh còn mạnh hơn trước. Shizuka không muốn thấy tình trạng này nữa, cô bé lên tiếng hỏi.

- Lúc nãy cậu nói... Không nhắc đến Doraemon... Sao lại vậy?

- Shizuka... Mọi thứ đã cù lại vị trí bắt đầu của nó!

- Nobita...

- Lên lớp thôi!

Nobita và Shizuka lên lớp, xin phép thầy rồi vào chỗ ngồi. Jaian nhìn Nobita bằng cái nhìn toét lửa, nhưng tuyệt nhiên không nói một câu nào. Nobita mở cặp tìm sách vở, chợt cậu thấy có một tờ giấy gấp làm tư. Cẩn thận mở ra xem, trong đó chỉ có duy nhất một dòng chữ với những nét chữ thô và khỏe khoắn.

Xem thêm: Đo Tỉ Lệ Vàng Khuôn Mặt Bạn Có Đạt “Tỷ Lệ Vàng”? Gương Mặt Bạn Có Đạt “Tỷ Lệ Vàng”

"10 giờ tối tại bãi đất trống"

Nobita xoay xuống nhìn Jaian, gật đầu nhẹ một cái rồi quay lên tập trung vào bài giảng. Jaian siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế cơn tức giận trong mình. Nobita hôm nay thật kỳ lạ, đến cả giáo viên cũng trố mắt nhìn cậu. Chăm chú nghe giảng và không hề ngủ gật, thậm chí còn không ngáp lấy một cái. Nobita đã ráng đổi thật ư?

...

10 giờ tối...

Jaian và Suneo ngồi trên bố chiếc ống cống trong bãi đất, Jaian bẻ tay răng rắc, cậu nhịn từ sáng tới giờ là quá sức chịu đựng rồi. Hôm nay, nếu Nobita không nói mang lại rõ ràng thì sẽ mềm xương với cậu. Suneo cũng tức giận không kém, nhưng cậu không bạo lực như Jaian, chắc chắn là thế. Nobita bước tới, vẻ mặt lạnh nhạt hờ hững, rất bình thản. Cậu bước tới trước mặt Jaian và Suneo, đến khi cách cả nhì chừng ba bước chân, cậu dừng lại. Jaian nhảy xuống, bó tay trước ngực nhìn Nobita, gằn giọng.

- Tốt lắm Nobita, rất dũng cảm.

- Cậu lại mượn bảo bối gì của Doraemon nữa đây?

Suneo lên tiếng châm chọc như vốn dĩ. Mỗi lần như vậy, Nobita sẽ sử dụng món bảo bối nào đó mang lại cậu và Jaian nốc ao. Thật sự cậu không thích bị ăn đòn tí nào, nhưng cậu muốn tìm hiểu lý vì gì mà khiến Nobita lại trở nên kỳ lạ như vậy. Nhưng lần này không như hy vọng đợi của Suneo, Nobita không đem ra thứ bảo bối nào như cậu nghĩ. Cậu và Jaian chỉ nghe Nobita gằn giọng.

- Honekawa, mình đã nói cậu dừng có nhắc tới Doraemon!

- Nobita, nói đi! Sáng giờ cậu bị cái gì vậy hả? Cậu như vậy bọn mình rất lo cậu biết không?