THƠ TÌNH CỦA XUÂN QUỲNH

Nếu thi ca vn mãi mê mệt một Xuân Diệu – ông vua của thơ tình thì cũng không khi nào quên được một Xuân Quỳnh – đàn bà hoàng của tình yêu. Thơ của bà nhiều, hay và đầy sexy nóng bỏng về tình yêu, một tình cảm khát vọng. Những bài thơ tình nóng phỏng mà nhẹ dàng, mãnh liệt cơ mà hồn hậu của Xuân Quỳnh vẫn luôn là phần đa sợi dây cảm tình giăng mắc chốn trần gian và sinh hoạt mãi khu vực “vườn trần” (Xuân Diệu).

Bạn đang xem: Thơ tình của xuân quỳnh

Xem thêm: Cho Thuê Nhà Nhỏ Nguyên Căn Giá Rẻ, Chính Chủ, Mới Nhất T8/2022

Trong chặng đường thơ ca của mình, thơ tình của Xuân Quỳnh đã có tiếng nói mới: Trực tiếp đãi đằng khát vọng tình cảm của một trái tim thiếu nữ mãnh liệt nhưng chân thành, tự nhiên mà hồn hậu đến lạ kỳ!


Cùng cùng với “Thuyền và Biển”, “Sóng” được in trong tập “Hoa dọc chiến hào” (1968), là những bài xích thơ tình được xem là hay duy nhất của Xuân Quỳnh nói riêng với thơ tình nước ta đương đại nói chung. Ở đây, bọn họ sẽ được cảm thấy vẻ đẹp nhất của một chổ chính giữa hồn thanh nữ luôn chân thành, đắm thắm, hồn hậu với trĩu nặng nề yêu thương, dám đãi đằng những ước mong mãnh liệt trong của bản thân trong tình cảm và diễn tả được trọn vẹn tình yêu ấy. Với ngay bây giờ, dưới đó là những bài bác thơ tình yêu cùng nỗi lưu giữ hay tuyệt nhất của Xuân Quỳnh cửa hàng chúng tôi muốn share đến những bạn.

*

Nói thuộc Anh (Xuân Quỳnh)

Em biết đây là điều sẽ cũChuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:Sự lắp bó thân hai fan xa lạNỗi vui bi tráng đem chia sẻ cùng nhau

Em đâu dám nghĩ rằng vĩnh viễnHôm nay yêu, mai hoàn toàn có thể xa rồiNiềm khổ cực tưởng như vô tậnBỗng bao gồm ngày thay thế sửa chữa một niềm vui

Điều từ bây giờ ta nói, ngày maiNgười khác thường nói lời yêu thuở trướcĐời sinh sống chẳng vô cùng, em biếtCâu thơ đâu còn mãi ngày sau

Chẳng tất cả gì quan trọng đặc biệt lắm đâuNhư không khí như màu xanh lá cỏNhiều đến hơn cả tưởng như chẳng cóTrước cuộc đời rộng mập mênh mang

Nhưng lúc này anh ở mặt emNiềm vui vui lòng trong ta là có thậtNhư mẫu áo trên tường như trang sáchNhư chùm hoa mở cánh trước hiên nhà

Em đọc rằng mọi khi đi xaTình anh so với em là xứ sởLà trơn rợp trên con đường nắng lửaTrái cây thơm bên trên miền đất khô cằn

Đấy tình yêu, em ý muốn nói thuộc anh:Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọngLòng xuất sắc để bảo trì sự sốngCho con tín đồ thực sự người hơn

Thơ Tình Cuối ngày thu (Xuân Quỳnh)

Cuối trời mây white bayLá tiến thưởng thưa thớt quáPhải chăng lá về rừngMùa thu đi thuộc láMùa thu ra biển khơi cảTheo dòng nước mênh mangMùa thu vào hoa cúcChỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và emLà của ngày thu cũChợt làn gió heo mayThổi về xao hễ cả:Lối đi quen đột lạCỏ lật theo hướng mâyĐêm về sương ướt máHơi giá qua bàn tay

Tình ta như sản phẩm câyĐã qua mùa gió bãoTình ta như cái sôngĐã im ngày thác lũ

Thời gian như là gióMùa đi thuộc tháng nămTuổi theo mùa đi mãiChỉ còn anh và em

Chỉ còn anh cùng emCùng tình yêu sinh hoạt lại…– kìa bao người yêu mớiĐi qua thuộc heo may

Dẫu Em Biết chắc rằng Anh trở lại (Xuân Quỳnh)

Thị trấn nào anh mang lại chiều nayMảnh tường vắng, ngày đông giá rétDẫu em biết không phải là vĩnh biệtVẫn thấy lòng domain authority diết lúc chia xa

Xóm làng nào anh sẽ đi quaNhững đồng lúa, vườn cửa cây, bờ bãi…Dẫu em biết rằng anh trở lạiNgọn gió bi thiết vẫn thổi phía không anh.

Thời gian trôi theo cửa nhà một mìnhHạt mưa vết mờ do bụi rơi thì thầm trên mái ngóiTờ lịch mỏng dính bay theo lòng ngóng đợiMột con đường vời vợi núi cùng sông

Gọi ngàn lần thương hiệu anh vẫn chính là khôngChỉ lá rụng dạt dào lối phốDẫu em hiểu được anh, anh cũng nhớ.Nhưng lòng em nào có những lúc nguôi quên.

Mẹ của anh ấy (Xuân Quỳnh)

Phải đâu bà bầu của riêng biệt anhMẹ là chị em của chúng mình đấy thôiMẹ tuy ko đẻ, ko nuôiMà em ơn người mẹ suốt đời chưa xongNgày xưa má chị em cũng hồngBên anh, chị em thức lo từng đợt đauBây tiếng tóc bà mẹ trắng phauĐể mang lại mái tóc bên trên đầu anh đenĐâu nhỏ dốc nắng con đường quenChợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lầnThương anh yêu quý cả cách chânGiống bàn chân người mẹ tảo tần năm naoLời ru bà mẹ hát thuở nàoTruyện xưa chị em kể lẫn vào thơ anh:Nào là hoa bưởi, hoa chanhNào câu quan chúng ta mái đình cây đa…Xin đừng bắt chiếc câu caĐi về dối bà bầu để mà lại yêu nhauMẹ không đáng ghét em đâuYêu đồng đội đã là dâu vào nhàEm xin hát tiếp lời caRu anh sau mỗi âu lo nhọc nhằnHát tình thương của bọn chúng mìnhNhỏ nhoi thân một trời xanh khôn cùngGiữa ngàn hoa cỏ núi sôngGiữa lòng thương mẹ mênh mông ko bờChắt chiu tự đông đảo ngày xưaMẹ sinh anh để hiện nay cho em

Tháng Năm (Xuân Quỳnh)

Giấc ngủ vừa chợp quaNắng đang về trước cửaĐêm ngắn: phút ngay gần nhauNgày dài như nỗi nhớNước sôi ngầu bong bóng thauLuộc mình con cá nhỏCon cua chín kim cương maiẨn vào trong các lúaCỏ đần không người cheRã rời sở hữu sắc úa…

Nhưng hãy nghe hãy ngheTrên số đông cành phượng đỏTrong đa số đầm sen mởHương tháng năm lan xaMầu mon năm rực rỡTơ trời giăng không tính sânCây bàng xoè trước ngõĐêm xanh vời trăng saoCon ve quà lột vỏCon chim tha rác vềTháng năm – mùa sinh nở

Tình yêu thương như mon nămMang gió nồng nắng và nóng lửaLòng anh là váy đầm senHay là nhành cỏ úa?

Chuyện Cổ Tích Về Loài người (Xuân Quỳnh)

Trời ra đời trước nhấtChỉ toàn là trẻ em conTrên trái đất trụi trầnKhông dáng vẻ cây ngọn cỏMặt trời cũng không cóChỉ toàn là trơn đêmKhông khí chỉ màu sắc đenChưa có màu sắc khác

***

Mắt trẻ em sáng lắmNhưng không thấy gì đâu!Mặt trời bắt đầu nhô caoCho trẻ con nhìn rõMàu xanh bước đầu cỏMàu xanh bắt đầu câyCây cao bằng gang tayLá cỏ bằng sợi tócCái hoa bởi cái cúcMàu đỏ tạo ra sự hoaChim bấy giờ đồng hồ sinh raCho trẻ em nghe giờ đồng hồ hótTiếng hót trong bằng nướcTiếng hót cao bởi mâyNhững làn gió thơ ngâyTruyền âm nhạc đi khắpMuốn trẻ em được tắmSông bước đầu làm sôngSông bắt buộc đến mênh môngBiển có từ thuở đóBiển thì đến ý nghĩBiển sinh cá sinh tômBiển sinh phần đa cánh buồmCho trẻ con đi khắpĐám mây mang lại bóng rợpTrời nắng nóng mây theo cheKhi trẻ em tập điĐường có từ ngày đóNhưng còn buộc phải cho trẻTình yêu cùng lời ruCho nên chị em sinh raĐể bế bồng chuyên sócMẹ đem về tiếng hátTừ loại bống mẫu bangTừ chiếc hoa hết sức thơmTừ cánh cò rất trắngTừ vị gừng cực kỳ đắngTừ lốt lấm chưa khôTừ đầu ngành ngọn mưaTừ bến bãi sông mèo vắng…