THƠ NGUYỄN PHONG VIỆT ĐI QUA THƯƠNG NHỚ

Chúng ta đã trải qua thương lưu giữ mà không thể phải vay/ yêu cầu nợ nần chỉ đong bằng cảm giác/ yêu cầu sợ cuộc đời sau này sẽ chẳng thể nào ôm được ai đó trong tay thật chặt/ nên lo ngại những giọt nước mắt vẫn quên từng rộp rát/ mặc dù đau cho xanh xao…

*

Đã trải qua thương nhớ

Chúng ta có lòng tin đi mang đến cuối đất thuộc trời dù cho có phải trả giánhưng cuộc đời… luôn có không ít ngã rẽ!

Phải những ai đã từng đi qua thương nhớmới thấy cô đơn chưa bao giờ là sản phẩm ta mong chọn lựata chỉ lựa chọn sống dưới một mái nhà những lối vào và cửa sổnhững luống hoa hồng kim cương rạng rỡđêm đêm quan sát trời với đoán một vì sao dành cho bọn họ sẽ hiện rõmọi điều cầu ao?

Ta cứ tưởng tượng về căn nhà với những đứa con ngày sauchúng thì khóc mà bọn họ phải cười cợt dỗđút từng thìa thức lấn vào cái miệng nhỏ xíu nhỏvà thấy yêu thế giới qua góc nhìn của trái tim chưa chắc chắn về nhức khổđơn giản là ghét-thương…

Những buổi sớm thức dậy khi chúng béo dần lênsẽ yêu cầu giành nhau tuýp kem tấn công răng đến ầm ĩsẽ liếc nhau trong bữa ăn để phát âm từng ý nghĩsẽ cầm cố tay nhau lúc vui và bĩu môi thời gian giận dỗikhông đề xuất sống cùng với chua cay…

Chúng ta thương phần nhiều ngày không nhiều gió và nhiều mâynhững ngày chỉ nói với nhau bởi ánh mắtnhững ngày chỉ cần tựa vai sẽ thấy lòng thanh thảnnhững ngày cơ mà nỗi cô đơn cũng yêu cầu như hạt muối mặnnêm vào phần đa bình yên…

Nhưng cuộc sống luôn có rất nhiều ngã rẽ ngóng được đặt tênđể tín đồ định nghĩa lại hạnh phúcđể so đo thiệt hơn rất nhiều mất mátđể lần thứ nhất trong lòng người nghi vấn tình yêu không hẳn là sản phẩm công nghệ duy nhấtbiết phương pháp làm tổn thương…

Ngôi đơn vị được trả về với đều luống hoa hồng vàngcửa sổ, lối đi… bắt buộc khép lạinhững bởi vì sao rồi cũng đến lúc đơ mình chứ bắt buộc sáng mãinhững giờ cười trẻ em vẫn không đủ các tưởng tượng đến quãng đời ấyvà người bước đi…

Chúng ta đã đi qua thương nhớ mà không hề phải vaynên nợ nần chỉ đong bằng cảm giácnên sợ hãi cuộc đời sau đây sẽ chẳng thể nào ôm được ai kia trong tay thật chặtnên băn khoăn lo lắng những giọt nước mắt sẽ quên từng phỏng rátdù đau cho xanh xao…

Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ nhưng quên được nhau?

Bởi do không thể quên…

Bởi vày không thể quênnên ta hiểu cảm xúc của cả triệu con người trên vậy gianđã từng yêu thương ai đó hơn chính bản thân mình!

Những tháng ngày chỉ việc sống cuộc sống bình thườngnấu cho nhau một bữa ănmua một viên dung dịch khi fan kia đau ốmhay vuốt giùm sợi tóc bay ngang trung bình mắt…nhưng ta biết chẳng dễ gì cạnh bên người đượcchẳng dễ gì hoàn toàn có thể sẻ chia…

Đã lúc nào người hy vọng gọi thương hiệu tamuốn ngủ mãi trong giấc mơ nhưng không thức giấcmuốn chối bỏ đời sống này vị mất đi tình thương duy nhấtmuốn giọt nước mắt ở đầu cuối sẽ rơi bên trên vai ta mà không là ai khácmuốn bắt gặp ta hơn tất cả những hi vọng trên đời…

Chúng ta đã các lần bị tiêu diệt đi cho dù vẫn vẫn tồn tại giữa bao ngườikhi nhận thấy nhau nhưng mà không biện pháp nào cách tớikhi lướt qua nhau cùng nghe rõ nhịp tim của người kia đau nhóikhi rời cách nhau chừng mà ngay cả ánh mắt cũng không bước tiến nổixót xa nào hơn…

Người gồm biết bản thân mắc nợ chính bạn dạng thân mìnhcứ mãi loay hoay tìm đã tạo ra một điểm tựakhông bắt buộc con fan này, chưa hẳn ngôi nhà này… mà là ở địa điểm đóvới một vòng đeo tay bao dung!

Ta không hề muốn sống cuộc đời của các mẫu số chungyêu một bạn và đem một bạn khác…rồi tự yên ủi mình miễn là có một bờ vai mặt cạnhtự yên ủi mình ai ai cũng giống bởi vậy thôi???

Người vẫn giữ cho riêng bản thân một khoảng tầm trờinhưng vẫn chôn che vào tận góc chổ chính giữa hồn không có ánh sángngười không muốn nhìn lại, không muốn rơi nước mắt…dù trái tim mỗi ngày tự nó làm cho mưa tuôn…

Bởi do không thể quênnên (không chỉ riêng) ta cấp thiết tự tha trang bị được cho bao gồm mình!

Chỉ các chiếc lá mới biết

Có trong những năm tháng của bọn chúng tarơi theo mùa lá trước hiên nhàrơi không đụng đấtđể phần đa cuộc hồi phục chưa bao giờ có thậtthì làm núm nào biết bọn họ trưởng thành giỏi mãi mãi trẻ con?Thỉnh thoảng bọn họ đứng trong buổi chiều bình yêngiữa tp xa lạvà từ hỏi giá bán như gồm thểchọn lựa có tác dụng 1 mẫu lá vàng va đấthay xanh biếc mãi bên trên đầu ngọn gióchúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

Có hầu hết mùa lá trước hiên nhàtheo năm tháng của họ rơi về đâunhững dòng lá vừa xanh non vẫn lìa cànhnhững dòng lá sống cho úa xoàn rồi rơi đụng đấtnhững dòng lá vừa chớm nụ cười đã nhìn ra mất mátnhững mẫu lá cơ mà khổ đau song hành cùng hạnh phúc…có ai biết?Đôi khi bọn họ ngồi lại với láng của mìnhngay giữa đám đông vội vã chú ý nuối tiếcvà từ hỏi giá bán như bao gồm thểchọn lựa làm một dòng lá giữa nắng mưa xuất xắc nép vào một góc nhỏchúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

Có hầu như mùa lá trước hiên nhàtheo năm mon của chúng ta rơi thật maukhông kịp nhớ mình đã sốngnhững mẫu lá chưa khi nào mọc ralàm sao biết cảm hứng chạm đấtnhững mẫu lá chưa bao giờ đi qua phần đông ngày mưalàm sao biết cảm xúc của một tia nắngnhững loại lá chưa lúc nào thật sự úa vànglàm sao biết cảm giác của úa vàng (đã sống trọn một đời lá…) không còn là cay đắng…làm sao biết cảm xúc của tất cả những điều này?Lúc như thế nào đó chúng ta muốn rẽ ngang con phố đang cách đingay khi hình dung về đích đếnvà từ hỏi giá như có thểchọn lựa có tác dụng một loại lá đúng nghĩa một dòng lá hay là một chiếc lá không có gì để nhớchúng ta sẽ chọn lựa ra sao?

Có trong thời gian tháng của họ rơi theo mùa lá trước hiên nhàNhìn- đẹp- biết- bao…(còn chuyện chúng ta có gật đầu trả giá để rơi đụng đấtcó lẽ chỉ những chiếc lá mới biết….)?

*
Nhà thơ Nguyễn Phong Việt

Không cần lỗi của hoa hồng vàng

Một ngày tình thương gõ cửacủa ngôi nhà bao gồm hoa hồng vàng nở suốt bốn mùa đón gióngười con gái cười xinhbình yên.

Bạn đang xem: Thơ nguyễn phong việt đi qua thương nhớ

Nhưng cuộc đời luôn luôn có những cách thức riêngsáng nắng, chiều mưa, cùng đêm về trong bãohoa hồng xoàn thay đều cánh hoa thứ nhất dần héongười phụ nữ cười quênbuồn tênh.

Có số đông ngày thời gian ngưng ứ đọng trong một giấc chiêm baohoa hồng vàng chết lặng…tiếng chim hót ko kể kia cũng hoá thành từng giọt nước mắtngười đàn bà cười ngẩn ngơbơ vơ.

Chẳng tất cả ai hiểu hết nỗi đau của sự việc đợi chờkhông bao gồm ai tin tình yêu lại đem lại niềm tốt vọnghoa hồng vàng quăng quật rơi bản thân phía bên kia đời sống…người đàn bà cười thiết thaxót xa.

Có tín đồ trách tình yêu chớ gõ cửa ngõ ngôi nhàthì hoa hồng kim cương vẫn kim cương tươi như từng có năm tháng…thì cô gái cứ vô tư mà vui sống…thì nắng, mưa, bão cũng chỉ như 1 mặt hồ nước thoáng xao động…thì tiếng cười vẫn vào veo mặc dù có lẫn nước mắthồn nhiên.

Xem thêm: Mua Tủ Bán Cá Viên Chiên Inox 304 Giá Rẻ Tại, +99 Mẫu Xe Bán Hàng Ăn Vặt

Rồi song lần trốn chạy ngoài ngôi nhà đã mất bình yênquặn lòng nhìn cho bao lần những người tình về qua phốhoa hồng kim cương rũ mình xin chào mùa gióngười con gái cười mịt mờxác xơ.

Và cuộc ra đi khi nắng không về trên thềm nhàhoa hồng rubi ở lại…tình yêu sống lại…người con gái cười nóiơ hờ.

Để thời hạn đi hết bốn mùangày thiếu nữ trở lại…hoa hồng vàng khu vực ngôi nhà đột nhiên một nhanh chóng mai thức dậyngười con gái cười quencô đơn.

Những trang nhật kí được viết ra những hơncó bi lụy vui, có ray rứt…hoa hồng vàng rũ mọi hạt sương và nhận thấy nắngngười đàn bà cười khúc khíchbình yên?

Một ngày tình thân lại gõ cửacủa ngôi nhà gồm hoa hồng kim cương nở đã những tháng nămngười phụ nữ cười nghi ngạichờ đợi.

Nào cần đâu huê hồng vàng tất cả lỗiNào yêu cầu đâu tình yêu làm cho trái tim con người đau nhóiNào bắt buộc đâu phần lớn thiên thần bỏ mặc ngày thiếu nữ tuyệt vọng trong mệt mỏiNào đề xuất đâu cuộc đờiNào bắt buộc đâu gian dối…Nào buộc phải đâu tất cả những điều đóngày người con gái biết yêu trở lại!

Từng có ngày như thế…

Từng bao gồm ngày như thếmột cô gái mỉm cười lặng lẽ“V. Không phải là người xứng đáng với tôi!”tôi chết lặng như cây non vừa nảy lá đã bật rễ

Không còn tin nước tung – đá mòn dưới sông sâukhông còn tin đã bắt đầu thì yêu cầu thêm kết thúckhông còn tin thiên thần là phải có đôi cánh…

Từng gồm ngày như thếmột người con gái gào lên hăm hở“V. Không được sức đưa về hạnh phúc cho tôi!”tôi chết lặng như đứa trẻ tấn công rơi tờ tiền bữa sáng duy nhất ngày đó

Không còn tin qua bão giông đến trời nắng đổqua tối lạnh dài đang thấy đốm lửaqua cơn đau nụ cười lại nở…

Từng có ngày như thếmột cô gái cầm tay tôi khôn xiết khẽ“V. Không phải là lựa chọn của cuộc đời tôi!”tôi chết lặng như bạn lữ hành giữa sa mạc rực rỡcuối thuộc rồi cũng va tay vào trong dòng nước ngọtvà…trút khá thở…

Đã hết tin trái tim còn đập vào lồng ngực bản thân nữahết tin mùa hoa cúc đang còn kim cương trước miếng sân nhỏhết tin giờ chim hót trong số những ban mai đuối mẻ…

Từng bao gồm ngày như thếmột thiếu nữ lay vai tôi xa lạ“V. Chưa phải là người tốt để tôi nương tựa!”tôi bị tiêu diệt lặng như đoá ý trung nhân công anh gục trước đầu ngọn gióchẳng còn tin ai quanh mình cảchẳng còn tin quan niệm tình yêu nhưng mà thiên hạ bảo nhau như gớm kệchẳng còn tin ai có cứu rỗi được ai như phép lạ…

Từng có ngày như thế…Từng có rất nhiều ngày như thế…Tôi không còn tin – Đã hết tin cùng cũng không còn tin mình có thể làm người tốt được nữa…(“V. Không phải là người xứng đáng với tôi!”“V. Không được sức mang lại hạnh phúc mang đến tôi!”“V. Chưa hẳn là gạn lọc của cuộc sống tôi!”“V. Không phải là người xuất sắc để tôi nương tựa!”